Người ngu ăn muối
Thưở xưa có một người ngu Đến thăm nhà bạn rất ư thân tình Chủ nhà vui đãi khách mình Bữa cơm đạm bạc, có canh ăn cùng Chàng chê canh lạt khó dùng Chủ bèn nêm chút muối trong canh này Chàng ăn cảm thấy ngon ngay Nên chàng tự nghĩ loay hoay trong đầu: “Ngon nhờ ít muối thêm vào Muối nhiều ngon chắc gấp bao nhiêu lần!” Thế rồi chàng chẳng ngại ngần Xin nguyên chén muối bỏ luôn miệng mình Nuốt đi hết, tưởng ngon lành Nào ngờ chất muối mặn kinh hồn người Anh chàng tưởng chết tới nơi Muối kia mà ngấm tàn đời còn đâu Vội vàng móc họng ra mau Để nôn, để mửa ngõ hầu cứu nguy. * Tu hành chớ có mê si Uống ăn vừa phải lợi thì vô biên Đừng theo tà giáo tuyên truyền Nhịn ăn nhịn uống mà thêm sai lầm Giữ gìn sức khoẻ tối cần Mới mong đắc đạo thánh nhân tuyệt vời, Dù cho nhịn bảy ngày trời Hay mười lăm bữa, khổ đời thêm thôi Tự mình hành hạ thân người Chỉ thêm đói khát. So thời giống sao Giống người ăn muối biết bao Rời xa chân lý, lạc vào cõi mê. * Tâm Minh Ngô Tằng Gi...